Khi Chúa trời tạo nên Con người, ngài làm ra con người từ vật chất lúc nào cũng hát ca và lúc nào cũng lấp lánh. Có vài thiên thần ghen tị và chặt Con người ra hàng triệu mảnh nhỏ, nhưng Con người vẫn lấp lánh và ngân nga. Nên các thiên thần nghiền nhỏ anh ta tới chỉ còn là đốm sáng, nhưng mỗi đốm sáng nhỏ đều có một tia sáng và một bài ca. Nên các thiên thần trét bùn lên mỗi đốm sáng. Và sự cô đơn trong đốm sáng khiến chúng tìm kiếm lẫn nhau.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.