– Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết – Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong, bao giờ con tới! – Con yêu mẹ bằng Hà Nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến… Continue reading Bài Thơ “Con Yêu Mẹ” Của Xuân Quỳnh
Tác giả: Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Gió Lào Cát Trắng” Của Xuân Quỳnh
Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôi Tôi của cát của gió Lào khắc nghiệt Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạt Mẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răng Vừa lớn khôn tôi đã biết đào hầm Dưới bom đạn gió Lào vẫn thổi Và trên cát lại thêm cồn cát mới… Continue reading Bài Thơ “Gió Lào Cát Trắng” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Thơ Vui Về Phái Yếu” Của Xuân Quỳnh
Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay Tới thăm dò những hành tinh mới lạ Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ Các anh… Continue reading Bài Thơ “Thơ Vui Về Phái Yếu” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Chuyện Cổ Tích Về Loài Người” Của Xuân Quỳnh
Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác *** Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu! Mặt trời mới nhô… Continue reading Bài Thơ “Chuyện Cổ Tích Về Loài Người” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Hoa Cỏ May” Của Xuân Quỳnh
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió… Continue reading Bài Thơ “Hoa Cỏ May” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Thơ Tình Cuối Mùa Thu” Của Xuân Quỳnh
Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may… Continue reading Bài Thơ “Thơ Tình Cuối Mùa Thu” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Tiếng Gà Trưa” Của Xuân Quỳnh
Trên đường hành quân xa Dừng chân bên xóm nhỏ Tiếng gà ai nhảy ổ: “Cục… cục tác cục ta” Nghe xao động nắng trưa Nghe bàn chân đỡ mỏi Nghe gọi về tuổi thơ Tiếng gà trưa Ổ rơm hồng những trứng Này con gà mái mơ Khắp mình hoa đốm trắng Này con… Continue reading Bài Thơ “Tiếng Gà Trưa” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Tự Hát” Của Xuân Quỳnh
Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng… Continue reading Bài Thơ “Tự Hát” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Sóng” Của Xuân Quỳnh
Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ… Continue reading Bài Thơ “Sóng” Của Xuân Quỳnh
Bài Thơ “Thuyền Và Biển” Của Xuân Quỳnh
Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển: “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa… còn xa Những đêm trăng hiền từ… Continue reading Bài Thơ “Thuyền Và Biển” Của Xuân Quỳnh