Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời Sao buổi đầu xuân êm ái thế! Cánh hồng kết những nụ cười tươi Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao Cây vàng rung nắng lá xôn xao Gió thơm phơ phất bay vô ý Đem đụng cành mai sát nhánh… Continue reading Bài Thơ “Nụ Cười Xuân” Của Xuân Diệu
Tác giả: Xuân Diệu
Bài Thơ “Đây Mùa Thu Tới” Của Xuân Diệu
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương… Continue reading Bài Thơ “Đây Mùa Thu Tới” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Dại Khờ” Của Xuân Diệu
Người ta khổ vì thương không phải cách, Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi, Người ta khổ vì xin không phải chỗ. Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó! Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương. Vì thả lòng không kiềm chế dây… Continue reading Bài Thơ “Dại Khờ” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Xuân” Của Xuân Diệu
Lá bàng non ngon lành như ăn được. Trời tạnh mà lá mới ướt như mưa. Nhựa bàng đỏ còn thắm đầu lá biếc; Gió rào rào tốc áo lá còn thưa. Một dẫy cây bàng tuổi còn trẻ lắm Biết gió đùa nên cây lại đùa hơn. Những chồi nhọn vui tươi châm khoảng… Continue reading Bài Thơ “Xuân” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Tình Thứ Nhất” Của Xuân Diệu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, kèm với một lá thư. Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ. Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo; Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi… Continue reading Bài Thơ “Tình Thứ Nhất” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Biển” Của Xuân Diệu
Anh không xứng là biển xanh Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê… Bờ đẹp đẽ cát vàng – Thoai thoải hàng thông đứng Như lặng lẽ mơ màng Suốt ngàn năm bên sóng… Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em… Continue reading Bài Thơ “Biển” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Hư Vô” Của Xuân Diệu
Nhưng mà tôi sẽ chết, than ôi! Tôi kẻ đưa răng bấu mặt trời, Kẻ đựng trái tim trìu máu đất, Hai tay chín móng bám vào đời. Kẻ uống tình yêu dập cả môi Nhưng mà tôi sẽ chết, than ôi! Tóc ngời mai mốt không đen nữa, Tuổi trẻ khô đi, mặt xấu… Continue reading Bài Thơ “Hư Vô” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Chiều” Của Xuân Diệu
Hôm nay, trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn… Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn, Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương. Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng. Nghe chừng gió nhớ qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng… Continue reading Bài Thơ “Chiều” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Phải Nói” Của Xuân Diệu
“Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ? “Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều. “Anh biết rồi, em đã nói em yêu; “Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?”. – Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ. Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng; Không tỏ hay, yêu mến cũng… Continue reading Bài Thơ “Phải Nói” Của Xuân Diệu
Bài Thơ “Vội Vàng” Của Xuân Diệu
Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi. Của ong bướm này đây tuần trăng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si. Và này đây… Continue reading Bài Thơ “Vội Vàng” Của Xuân Diệu