Bài Thơ “Cái Cập Kênh” Của Phạm Tiến Duật

Cái trò để trẻ con chơi Hai đầu hai ghế cập rồi lại kênh Gỗ hồng trời biếc một thanh Nhấp nhô nhà cửa gập gành núi non Cái nơi đông đúc trẻ con Xa rồi. Vườn cũ em còn đến không? Anh đi núi biếc trập trùng Non xa mấy dải, một vùng quân… Continue reading Bài Thơ “Cái Cập Kênh” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Chúng Ta Đi Đường Dài” Của Phạm Tiến Duật

Khi lên xe chúng ta chưa quen nhau Lúc xuống xe ta đã thành bè bạn Ta tựa lưng vào bốn năm tấn đạn Chúng ta đi đường dài Mấy trăm xe và mấy trăm người Nhằm mặt trận tiến vào như cơn lốc Những trái tim xếp theo hàng dọc Suốt đường dài hồi… Continue reading Bài Thơ “Chúng Ta Đi Đường Dài” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Em Là Tia Nắng” Của Phạm Tiến Duật

Sinh ra cùng với mặt trời Em là tia nắng vùng đời của anh Nửa đời anh chẳng êm lành Quầng bom lửa đỏ, da xanh sốt rừng Mùa mưa em có biết không Triền miên 6 tháng ròng ròng toàn mưa Chồn chân trong khoảng rừng thưa Lán bộ đội bấy sáng trưa nhớ…… Continue reading Bài Thơ “Em Là Tia Nắng” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Hương Trầm Đức Phổ” Của Phạm Tiến Duật

Hương trầm bay trên đất quê hương Đặng Thuỳ Trâm nơi này em nằm lại Tôi ao ước dù trong tưởng tượng Nâng mái tóc em mãi mãi tuổi hai mươi Ơi! Đặng Thuỳ Trâm, Đặng Thuỳ Trâm ơi Em là trầm thơm nơi đất lành Đức Phổ Dù trong lửa bom rơi vẫn hiện… Continue reading Bài Thơ “Hương Trầm Đức Phổ” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Gửi Em, Cô Bộ Đội Lái Xe” Của Phạm Tiến Duật

Không thể tin là em đã qua Nơi túi bom bay mù bụi đỏ Đường gập ghềnh ngổn ngang cây đổ Trời lô nhô thân gỗ cưa ngang. Không thể tin là em đã sang Nơi đất lạ trời xanh leo lẻo Anh đón em qua tầm đạn réo Tiếng tàu càng sốt ruột vo… Continue reading Bài Thơ “Gửi Em, Cô Bộ Đội Lái Xe” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Đèo Ngang” Của Phạm Tiến Duật

Pháo tàu địch đêm đêm nhằm bắn Đèo vẫn nguyên lành nằm với biển reo Nhà như lá đa rơi lưng chừng dốc Sông suối từ đâu đổ xuống lưng đèo. Đường nhằm hướng Nam, Người nhằm hướng Nam, Xe đạn nhằm hướng Nam vượt dốc. Bao nhiêu người làm thơ Đèo Ngang Mà quên… Continue reading Bài Thơ “Đèo Ngang” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Nhớ” Của Phạm Tiến Duật

Cái vết thương xoàng mà đi viện Hàng còn chờ đó, tiếng xe reo Nằm ngửa nhớ trăng, nằm nghiêng nhớ bến Nôn nao ngồi dậy nhớ lưng đèo. Bài thơ “Nhớ” của tác giả Phạm Tiến Duật được nằm trong trong tập Thơ Phạm Tiến Duật.

Bài Thơ “Lửa Đèn” Của Phạm Tiến Duật

I – ĐÈN Anh cùng em sang bên kia cầu Nơi có những miền quê yên ả Nơi có những ngọn đèn thắp trong kẽ lá Quả cây chín đỏ hoe Trái nhót như ngọn đèn tín hiệu Trỏ lối sang mùa hè, Quả cà chua như cái đèn lồng nhỏ xíu Thắp mùa đông… Continue reading Bài Thơ “Lửa Đèn” Của Phạm Tiến Duật

Bài Thơ “Gửi Em, Cô Thanh Niên Xung Phong” Của Phạm Tiến Duật

Có lẽ nào anh lại mê em Một cô gái không nhìn rõ mặt Ðại đội thanh niên đi lấp hố bom Áo em hình như trắng nhất Người tinh nghịch là anh dễ thân Bởi vì thế có em đứng gần Em ở Thạch Kim sao lại lừa anh nói là “Thạch Nhọn” Ðêm… Continue reading Bài Thơ “Gửi Em, Cô Thanh Niên Xung Phong” Của Phạm Tiến Duật