Bài thơ “Nhớ ơn thầy cô” của Đoàn Minh Hợp

Nhớ ơn thầy cô

Bao năm rồi tha hương nơi xứ lạ
Bỗng hôm nay, hồi hộp nhớ quê nhà
Nhớ cô thầy, nhớ tình nghĩa mẹ cha
Nhớ bè bạn, nhớ ruột rà thân thiết

Bao năm rồi, chưa từng về đúng dịp
Đến thăm thầy, nhắc tình nghĩa ơn sâu
Đến gặp cô, để được gật cúi đầu
Xin tạ lỗi, lâu rồi không gặp mặt

Vì miếng cơm, manh áo, đời khó nhọc
Nên không tròn đạo nghĩa với năm xưa
Cô giảng cho em phép tính vặn vừa
Thầy đã dạy em thành người tốt đẹp

Bao năm rồi, ngày này(20-11) em ghi chép
Tên thầy cô từng lên lớp dạy mình
Mưa nắng ngày ngày đưa đò lặng thinh
Dâng tâm huyết dù tình hình khổ khó!

Làm sao quên được, dáng cô nho nhỏ
Cọc cạch đạp xe vất vả mỗi ngày
Gương mặt của thầy nhịn đói giảng hay
Truyền thụ kiến thức quên đi tuổi tác!

Công ơn thầy, chẳng bao giờ phai nhạt
Em khắc ghi đến tóc bạc tuổi già

Trôi nổi nẻo đường, vạn dặm phương xa
Nhưng ký ức ngôi nhà xưa, trường cũ
Em lưu giữ trong lòng mình ấp ủ
Hẹn một ngày sẽ đoàn tụ tri ân!

Tác giả: Đoàn Minh Hợp