Những câu ca dao tục ngữ về tình nghĩa vợ chồng

Dưới đây, bạn sẽ tìm thấy bộ sưu tập những câu ca dao tục ngữ về tình nghĩa vợ chồng của chúng tôi thu thập trong nhiều năm từ nhiều nguồn khác nhau.

Những câu ca dao tục ngữ về tình nghĩa vợ chồng

A men lạy Đức Chúa Trời,
Xin cho bên đạo bên đời lấy nhau.

Ai ăn cau cưới thì đền
Tuổi tôi còn bé chưa nên lấy chồng

Ai bì anh có tiền bồ,
Anh đi anh lấy sáu cô một lần.
Cô Hai buôn tảo bán tần,
Cô Ba đòi nợ chỗ gần chỗ xa,
Cô Tư dọn dẹp trong nhà,
Cô Năm sắc thuốc, mẹ già cô trông.
Cô Sáu trải chiếu giăng mùng,
Một mình cô Bảy nằm chung với chồng.

Ai đi đợi với tôi cùng,
Tôi còn sắp sửa cho chồng đi thi.
Chồng tôi quyết đỗ khoa này,
Chữ tốt như rắn, văn hay như rồng.
Bõ khi xắn váy quai cồng,
Cơm niêu nước lọ nuôi chồng đi thi.

Ai kêu, ai hú bên sông,
Tôi đang vá áo cho chồng tôi đây.

Ăn sao cho được mà mời,
Thương sao cho được vợ người mà thương.

Ăn sung ngồi gốc cây sung,
Chồng một thì lấy, chồng chung thì đừng.

Anh đã có vợ con riêng,
Như bông hoa riềng nửa đắng nửa cay.
Anh đã có vợ cầm tay,
Anh còn tơ tưởng chốn này làm chi.

Anh đi em ở lại nhà,
Hai vai gánh vác mẹ già con thơ,
Lầm than bao quản nắng mưa,
Anh đi anh liệu tranh đua với đời!

Anh đi em ở lại nhà,
Biển sâu em lặn lội nuôi mẹ già đợi anh.

Anh đi làm ruộng ba trăng (giăng)
Ở nhà em giữ đạo hằng chớ sai.

Anh em ai đầy nồi nấy,
Vợ chồng không thấy lìa nhau.

Anh em cốt nhục đồng bào,
Vợ chồng là nghĩa lẽ nào không thương.

Anh khôn mà lấy vợ đần,
Lấy ai đưa đón khách gần khách xa.

Anh nên kiếm lấy một người,
Cho xinh, cho đẹp, miệng cười hoa thơm,
Để về xay lúa, vần cơm,
Để về nói chuyện sớm hôm đỡ buồn,
Để về vãi cải trong vườn,
Để về vằm nhút, làm tương, muối cà,
Để về nuôi lợn, nuôi gà,
Kiếm quan tiền vốn sau mà nuôi thân.

Anh nghiêng tai dưới gió,
Cho thiếp kể công khó anh nghe,
Từ ngày anh đau ban cua lưỡi trắng
Miệng đắng, cơm ôi,
Công em bồng đứng, đỡ ngồi,
Bây giờ anh ở bạc ông trời nào để anh.

Anh than vợ anh chưa có,
Em bước vô nhà thấy ai nằm đó?
Bớ anh chung tình,
Em thương anh để dạ, sợ anh bạc tình bỏ ai.

Anh thương em dầm nắng dãi mưa,
Cơm đùm cơm gói sớm trưa nhọc lòng.

Anh về Bình Định thăm nhà,
Tháng hai trở lại tháng ba cưới nàng.
Cưới nàng đôi nón Gò Găng,
Xấp lãnh An Thái một khăn trầu nguồn.

Xem thêm: Những câu ca dao tục ngữ nói về Bình Định

Anh về chẻ nứa đan sàng,
Chẻ tre đan chõng cho nàng ru con.

Anh về để áo lại đây,
Ðêm khuya em đắp, gió tây lạnh lùng.
Lạnh lùng, em lấy mùng đắp đỡ,
Anh đem áo anh về kẻo vợ anh ghen.

Anh về mắc võng ru con,
Đừng nên tơ tưởng trái chanh non trái mùa!

Anh về mắc võng ru con,
Tán tiêu, mài nghệ, anh còn đi đâu.

Anh về mắc võng ru con
Ai lên xe xuống ngựa, ai đẹp giòn mặc ai!

Áo vá vai, vợ ai không biết,
Áo vá quàng, nhất quyết vợ anh.

Ba Lai cầu gối đầu Rạch Miễu,
Anh thương anh hiểu,
Chứ em chưa hiểu song thân,
Mẹ biểu thì anh phải vâng,
Thôi về mai mối ngày gần anh qua.

Bạn nghèo thuở trước chớ quên,
Vợ cùng kham khổ, chẳng nên phụ tình.

Bao giờ cây chuối có cành,
Cho sung có nụ, cho hành có hoa.
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa,
Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình.
Bao giờ cây cải làm đình,
Gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta.

Bao giờ tiền có gạo còn,
Bấy giờ tôi lại giữ hòm cho anh.

Cá vàng lội vũng nước trong,
Đẹp duyên chồng vợ non sông giữ bền.

Cách mấy thu tưởng đà ly biệt,
Ai hay em còn thủ tiết chờ anh.

Cái vành khăn em vấn đã tròn
Câu cười tiếng nói đã giòn em lại ngoan
Sợi tơ hồng đã buộc với nhân doan (duyên)
Sao em không chịu gánh vác cái giang sơn nhà chồng.

Canh bầu nấu với cá trê,
Ăn vô cho mát mà mê vợ già.

Cất tiếng kêu cô mỹ nữ,
Đứng giữ tảng đá, chuông đồng,
Lòng cô muốn đi tu phải thối của cho chồng.
Ông thôn nhận mộc,
Ông cả đứng thị thiềng,
Bao nhiêu tiền của phải thối liền cho anh.

Cây hoa nhà ta, cây quả nhà ta,
Muốn ăn thì vác gậy ra mà cời.
Cây hoa nhà người, cây quả nhà người,
Trông thì mỏi mắt, chòi thời mỏi tay.

Chàng cưới thiếp bạc nén, vàng thoi,
Chàng về lựa họ cho hẳn, cho hoi.
Đàn ông đội nón Gò Găng quai tả,
Đàn bà nón thượng quai liền,
Con trai đi hậu vác tiên,
Mặc áo màu huyền, bịt khăn nhiễu lượt.
Võng chàng đi trước, võng thiếp đi sau.
Thiên hạ ngó vô: đám cưới nhà giàu!
Sui gia cũng xứng, kép đào cũng xinh.

Chẳng giậm thì thuyền chẳng đi,
Giậm ra nát ván thì thuyền long đanh.
Đôi ta lên thác xuống ghềnh,
Em ra đứng mũi để anh chịu sào.
Sông Bờ, sông Mã, sông Thao,
Ba ngọn sông ấy đổ vào sông Gâm.

Chẳng tham bồ lúa anh đầy,
Tham ba hàng chữ làm thầy thế gian.

Chẳng tham vựa lúa anh đầy,
Tham năm ba chữ cho tầy thế gian.

Chiều chiều mây phủ Đá Bia,
Đá Bia mây phủ, chị kia mất chồng.
Mất chồng ta chẳng có lo,
Sợ anh mất vợ nằm co một mình.

Chiều chiều mây phủ Đá Bia,
Đá Bia mây phủ chị kia mất chồng.
Mất chồng như nậu mất trâu,
Chạy lên chạy xuống cái đầu chôm bôm.

Chim bay về núi Sơn Chà,
Chồng nam vợ bắc ai mà muốn đâu.

Chim đa đa đậu nhánh đa,
Chồng gần không lấy để lấy chồng xa.
Một mai cha yếu mẹ già
Chén cơm đôi đũa bộ kỷ trà ai dâng?

Chính chuyên lấy được chín chồng,
Vo viên bỏ lọ gánh gồng đi chơi.
Giữa đường quang đứt lọ rơi,
Bò ra lổm ngổm chín nơi chín chồng.

Chớ tham ngồi mũi thuyền rồng,
Tuy rằng tốt đẹp nhưng chồng người ta.
Chớ tham vóc lĩnh trừu hoa,
Lấy chồng làm lẽ người ta giày vò.

Chồng khôn được vợ đi hài,
Vợ khôn chồng được nhiều bài cậy trông.

Chồng khôn thì nổi cơ đồ,
Chồng dại luống tổn công phu nhọc nhằn.

Có chồng phải lụy theo chồng,
Nắng mưa phải chịu, mặn nồng phải cam.

Có con mà gả chồng gần,
Có bát canh cần nó cũng mang cho.
Hoài con mà gả chồng xa,
Trước là mất giỗ, sau là mất con.

Có con mà gả chồng gần,
Nửa đêm đốt đuốc mang phần cho cha.
Có con mà gả chồng xa,
Ba sào ruộng chéo chẳng ma nào cày.

Có con phải khó vì con,
Lấy chồng gánh vác giang sơn nhà chồng.

Có gió giông hung mới biết tùng bá cứng;
Nhờ ngọn lửa hồng mới rõ thức vàng cao.
Thuyền quyên sánh với anh hào,
Có đâu thả lý gieo đào như ai?

Có phúc lấy được vợ già,
Vừa sạch cửa nhà lại ngọt cơm canh.
Vô phúc lấy phải trẻ ranh,
Nó ăn nó bỏ tung tành nó đi.

Cơm này nửa sống nửa khê,
Vợ đơm chồng nếm chẳng chê cơm này.

Cơm trắng ăn với chả chim,
Chồng đẹp vợ đẹp những nhìn mà no.
Cơm hẩm ăn với cá kho,
Chồng xấu vợ xấu những lo mà gầy.

Con cá nục gai bằng hai con cá nục vọng,
Vợ chồng nghĩa trọng, nhân ngãi tình thâm.
Xa nhau muôn dặm cũng tầm,
Gặp nhau hớn hở tay cầm lời trao.
Ơn cha nghĩa mẹ cao dày,
Tình chồng nghĩa vợ thảo ngay trọn đời.

Còn duyên buôn cậy bán hồng,
Hết duyên buôn mít cho chồng nhặt xơ.
Còn duyên đóng cửa kén chồng,
Hết duyên ngồi gốc cây hồng nhặt hoa.

Còn duyên nón cụ quai tơ,
Hết duyên nón lá quai dừa cũng xong.
Còn duyên đóng cửa kén chồng,
Hết duyên bán quán ngồi trông bộ hành.

Con ngựa tía ăn quanh Đèo Cả
Bóng trăng rằm sắp ngả về Đông
Chẳng thà giục ngựa về không
Chẳng thèm cướp vợ tranh chồng người ta.

Con ơi gia cảnh mình nghèo,
Ham chi vợ đẹp vợ giàu nó khinh.

Con ta gả bán cho người,
Cờ ai nấy phất chứ chơi đâu mà.

Cưới em có cái cánh gà,
Có dăm sợi bún với vài hạt xôi.
Cưới em còn nữa, anh ơi,
Có một dĩa đậu, hai môi rau cần.
Có xa dịch lại cho gần,
Nhà em thách cưới có ngần ấy thôi…
Hay là nặng lắm, anh ôi?
Để em bớt lại một môi rau cần…

Dạ ai hoài cho dù xa ngái,
Em xin chàng chớ ngại đừng nghi,
Để em lên Đợi xuống Tuy,
Đắt làm thuê, ế làm mướn đỡ khi đói lòng.

Đang khi chồng giận mình đi,
Hết khi nóng giận đến khi vui vầy.
Ngãi nhơn như bát nước đầy,
Bưng đi mà đổ hốt rày đặng đâu.

Đất Hòn Ngang chưa mưa đã rã
Gái Hòn Ngang chưa gả đã theo
Thò tay ngắt ngọn dưa leo
Để anh lo cưới, đừng theo nẫu cười.

Đêm đêm đốt ngọn đèn dầu,
Cầu cho cha mẹ sống lâu trên đời.
Đêm đêm dưới ngọn đèn trời,
Mong cho chồng vợ cả đời bên nhau.

Đêm qua để cửa chờ chồng,
Đêm nay để cửa chờ ông láng giềng.

Đèn nào cao bằng đèn Ba Vát,
Gái nào bạc bằng gái đất Giồng.
Thấy ai làm lễ tơ hồng,
Đi theo tiếng gọi quên chồng bỏ con.

Đốn cây, ai nỡ dứt chồi.
Tình chồng nghĩa vợ, giận rồi lại thương.

Dù ai đi sớm về trưa,
Anh ngồi nghỉ mát mà đưa võng đào.

Đường trường cách trở nước non,
Mẹ già đầu bạc thiếp còn xuân xanh.
Giang sơn thiếp gánh một mình,
Có hay chàng tỏ tâm tình thiếp chăng?

Em không phải người tham đào phụ liễu,
Em không phải người tham nhiễu phụ lương.
Em không thương anh lắm ruộng nhiều vườn,
Thương vì ý ở biết kính nhường mẹ cha.

Em là con gái Giồng Trôm,
Nào ai tính thiệt so hơn làm gì.
Yêu em anh phải nhớ ghi,
Đánh Tây giữ đất mới bì trượng phu.

Em về hỏi mẹ cùng thầy,
Có cho anh cưới tháng này thì cho.

Em về thưa mẹ cùng thầy,
Có cho anh cưới tháng này anh ra.
Anh về thưa mẹ cùng cha,
Bắt lợn sang cưới, bắt gà sang cheo.

Gió đưa bụi chuối sau hè,
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ.
Con thơ tay ẵm tay bồng,
Tay nào xách nước, tay nào vo cơm.

Gió đưa bụi chuối sau hè,
Anh mê vợ bé, bỏ bè con thơ.
Con thơ tay ẳm tay bồng,
Tay dắt mẹ chồng, nách cặp con dao.

Gió đưa bụi chuối sau hè,
Anh mê vợ nhỏ, bỏ bè con thơ.
Con thơ tay ẵm tay bồng,
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội vai mang.

Hai nách những lông xồm xồm,
Chồng yêu chồng bảo mối tơ hồng trời cho.
Đêm ngủ thì ngáy o o,
Chồng yêu chồng bảo lái đò cầm canh.
Ăn vụng bụng to tày thùng,
Chồng yêu chồng bảo cái giành đựng cơm.

Hai tay cầm bốn quả hồng,
Quả chát phần chồng, quả chín phần trai.
Đêm đêm vuốt bụng thở dài,
Thương chồng thì ít, thương trai thì nhiều.

Hoa hồng nào lại không gai,
Gái nào là gái không hay ghen chồng.

Xem thêm: Những câu nói hay về hoa hồng

Hỏi chàng chìa khóa ai cầm,
Giang sơn ai giữ, việc tảo tần ai lo?
Chìa khóa có mẹ anh cầm,
Giang sơn anh giữ, việc tảo tần em lo.

Không thiêng cũng thể bụt nhà,
Dầu khôn dầu dại cũng là chồng em.

Khuyên chàng đọc sách ngâm thơ,
Dầu hao thiếp rót, đèn mờ thiếp khêu.

Làm thân con gái phải lo,
Mùa đông buốt giá ai cho mượn chồng?

Lạy cha hai lạy một quỳ,
Lạy mẹ bốn lạy con đi lấy chồng.
Mẹ sắm cho con cái yếm nhất phẩm hồng,
Thắt lưng đũi tím, bộ nhẫn đồng con đeo tay.

Lấy chồng thì phải theo chồng,
Chồng đi hang rắn hang rồng cũng di.

Lấy chồng thì phải theo chồng,
Thôi đừng theo thói cha ông nhà mình.

Lấy chồng trà rượu là tiên,
Lấy chồng cờ bạc là duyên nợ nần.

Lỗ mũi em mười tám gánh lông,
Chồng yêu, chồng bảo: ‘Râu rồng trời cho’.
Đêm nằm thì ngáy o o,
Chồng yêu, chồng bảo: ngáy cho vui nhà’.
Đi chợ thì hay ăn quà,
Chồng yêu, chồng bảo: ‘Về nhà đỡ cơm’.
Trên đầu những rác cùng rơm,
Chồng yêu, chồng bảo: ‘Hoa thơm rắc đầu’.

Mẹ mong gả thiếp về vườn,
Thiếp thưa với mẹ đường trường gian lao.
Đường trường khó lắm mẹ ơi,
Gởi thơ, thơ lạc, gởi lời lời quên.
Chi rằng mẹ gả kề bên,
Dù mưa dù gió sớm hôm đỡ đần.

Một ngày loi lẻ không chồng,
Dẫu ngồi cửa sổ chạm rồng cũng hư.

Mua ruộng thì hỏi bá canh,
Cưới vợ thì hỏi chung quanh láng giềng.

Mưa từ Hùng Nhĩ mưa ra,
Mưa khắp thiên hạ, mưa ra bến Tuần.
Nước sông Rân chảy về dồi dội,
Lòng em bối rối chờ đợi lấy anh.
Trận này nức tiếng thơm danh.

Năm chục quan tiền
Xây vòng trái bưởi
Con heo bỏ cũi khiêng đi
Tấm lụa An Thái em bận cho mát
Lụa Kiểng Hàng em bận lót mồ hôi
Nón Phú Trung anh chạy đồi mồi
Gấm Nước Mặn chạy bông hoa cúc
Tiền thời cho chẵn một trăm
Bạc thời năm nén, vàng ròng mười đôi.
Lụa năm bảy gọn anh ơi!
Nhiễu thêm gọn nữa thì tôi mới về.

Năm ngoái anh mới sang Tây,
Đồn rằng buôn bán năm nay phát tài.
Lòng anh muốn lấy vợ hai,
Rằng: ‘Nhà có thuận, nay mai nó về?
Rồi ra một quán đôi quê,
Tôi muốn nó về làm bạn sớm hôm.
Trước là sinh tử sinh tôn,
Sau nữa thờ phụng công môn ông bà.
Trước con nhà sau ra con nó,
Xin nhà rồi chớ có ghen tuông.
Chợ rộng thì làm gái buôn,
Sông rộng lắm nước trong nguồn chảy ra.
Lòng anh ăn ở thật thà,
Coi nó mười tám, coi nhà hai mươi;
Lòng anh chàng có như người,
Có mới nới cũ, tội trời ai mang;
Lòng anh ăn ở bằng ngang,
Nó giàu bằng mấy cũng nàng thứ hai’.
‘Thôi thôi, tôi biết anh rồi,
Bụng anh nông nổi giếng khơi không bằng!
Bây giờ anh khéo khôn ngoan,
Sau anh tư túi, tôi làm chi anh?
Anh mà bắt chước Thúc Sinh,
Thì anh đừng trách vợ mình Hoạn Thư!’

Ngó lên hòn núi Ba Thê,
Muốn bỏ mà về sợ cực vợ con.

Nhà em mả táng hàm rồng,
Thì em mới lấy được chồng thợ khay.

Nhiều tay vỗ nên bộp, có cột mới nên kèo,
Vợ chồng giúp đỡ đói nghèo có nhau.

Nước lụt thì lụt cả làng,
Đắp đê chống lụt, thiếp chàng cùng lo.

Nước sông Ba chảy qua sông Cái,
Anh có vợ rồi, chọc gái làm chi…

Ở chi hai dạ ba lòng,
Dạ cam thì ngọt, dạ bòng thì chua.

Ớt nào là ớt chẳng cay,
Gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng.
Vôi nào là vôi chẳng nồng,
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen.

Phải duyên phải nợ thì theo,
Không phải duyên nợ, vàng đeo mặc vàng.
Dầu mà anh có nên quan,
Hiển vinh mình bạn, đây nàng cũng không.
Em kiếm nơi mô có tình nghĩa vợ chồng,
Ơn cha nghĩa mẹ đạo đồng em theo.

Qua đồng ghé nón thăm chồng,
Ðồng bao nhiêu lúa, thương chồng bấy nhiêu.

Rau răm ngắt ngọn lại trồng,
Em thương anh lắm, sợ lòng chị ghen.
Anh về bảo chị đừng ghen,
Để em thấp thoáng bóng đèn cho vui.

Rủ nhau lên núi đốt than,
Chồng mang đòn gánh vợ mang quanh giành.
Củi than nhem nhuốc với tình,
Ghi lời vàng đá xin mình chớ quên.

Rượu nào là rượu chẳng nồng,
Gái nào là gái chẳng vì chồng hay ghen?

Sáu cô đi chợ một xuồng,
Tôi chèo theo chính giữa sợ mích lòng sáu cô.
Phải chi tôi có lúa bồ,
Tôi xin cưới hết sáu cô một lần.
Cô hai mua tảo bán tần,
Cô ba sắc thuốc dưỡng thân mẹ già,
Cô tư nấu nước pha trà,
Cô năm coi cửa coi nhà ngoài trong,
Cô sáu trải chiếu, giăng mùng,
Cô bảy san sẻ tình chung với mình.
Phải chi cả sáu cô thuận tình,
Trai năm thê bảy thiếp, vợ mình đông vui.

Rủ nhau lên núi đốt than,
Anh đi Tam Điệp em mang nón trình.
Củi than nhem nhuốc với tình,
Ghi lời vàng đá xin mình chớ quên.

Sơn Triều nhiều ruộng nhiều cau,
Để cho chị Bốn làm dâu Sơn Triều.
Làm dâu coi trước coi sau,
Coi nhà mấy cột coi cau mấy hàng.

Sông dài cá lội biệt tăm,
Phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ!

Ta rằng ta chẳng có ghen,
Chồng ta ta giữ, ta nghiền ta chơi.

Tay anh cầm bút ngọc hoà châu,
Đề vô trong áo bậu, bốn câu ân tình.
Một câu phân với nữ trinh,
Ơn cha nghĩa mẹ cho trọn tình hiếu trung.
Hai câu ta phân với anh hùng,
Đào sâu cuốc chín ăn chung ở đời.
Ba câu anh nói, em phải nghe lời,
Đừng nghe lời thế sự đổi lời duyên ta.
Bốn câu nuôi chút mẹ già,
Tình chồng nghĩa vợ, mẹ với cha đền bồi.

Tháng một là tháng trồng khoai,
Tháng hai trồng đậu, tháng Ba trồng cà.
Tháng Tư cày vỡ ruộng ra,
Tháng Năm làm mạ mưa sa đầy đồng.
Ai ai cùng vợ cùng chồng,
Chồng cày vợ cấy trong lòng vui thay.
Tháng Bảy gặt hái đã xong,
Nhờ Trời một mẫu năm nong thóc đầy.
Năm nong thóc đầy em xay em giã,
Trấu ủ phân cám bã nuôi heo.
Sang năm lúa tốt tiền nhiều,
Em đem đóng thuế, đóng siêu cho chàng.
Đói no có thiếp có chàng,
Còn hơn chung đỉnh giàu sang một mình.

Theo cha theo mẹ đã đành,
Theo đôi theo lứa mới thành thất gia.

Thiệt hại thay cho thằng bé lên ba,
Nó lăn nó khóc giữa nhà năm gian.
Khóc than giữa chốn linh sàng,
Ba vuông nhiễu tím đôi hàng chữ vôi.
Chớ thiệt hại thay người thác thì đã yên rồi,
Để cho người sống ở đời chơ vơ.
Ba bốn năm nhang khói thiếp tôi phụng thờ.
Đầu đội chữ hiếu tay sơ chữ tình.
Chữ hiếu trung thiếp tôi gánh vác một mình,
Chẳng hay chàng có thấu tình thiếp chăng.
Đường đi khuất nẻo khói chùng.

Thương ai bằng nỗi thương con,
Nhớ ai bằng nỗi gái son nhớ chồng.

Thương gái Ngân Điền
Không tiền đi cưới!
Tui ra sông Ba thả lưới
Bắt con cá lúi ba gang
Đem chợ Củng Sơn tui bán
Cưới nàng còn dư…

Tiếc con tôm rằn đem nấu canh rau má,
Tiếc con cá bống hẹ đem nấu với lá cỏ hôi,
Tiếc công ơn thầy nghĩa mẹ phấn đánh sáp nhồi,
Em lấy chồng không đặng hai chữ cân đôi cũng buồn.

Tiếng đồn Hộ Tịnh giàu lâu,
Gả con Thông Lý đưa dâu bằng bò.
Khen cho Hộ Tịnh biết lo,
Đưa heo thì mất đưa bò còn nguyên.

Tôi đà biết vợ anh rồi,
Quăn quăn tóc trước là người hay ghen.

Tre lên ba lóng còn non,
Có chồng như bậu gái son không bằng.

Vai mang khăn gói theo chồng
Đắng cay thiếp chịu, mặn nồng thiếp cam.

Vợ anh đen lắm anh ơi,
Đem ra chỗ nắng mà phơi cho giòn.
Thóc phơi ba nắng thì giòn,
Vợ anh ba nắng sắp đòn mà khiêng.

Vợ anh em chẳng dám bì,
Vợ anh vàng bảy em thì than ba.
Ước gì ta ở một nhà,
Để xem vàng bảy than ba thế nào?
Vàng bảy anh vứt xuống ao,
Than ba anh để võng đào anh đưa.

Vợ anh khéo liệu khéo lo,
Bán đi con bò mua con ễnh ương.
Đem về thả ở gầm giường,
Nó kêu ì ọp, lại thương con bò.

Vợ anh như bát cơm xôi,
Anh còn chẳng chuộng nữa tôi cơm hàng.
Vợ anh tay bạc tay vàng,
Anh còn chẳng chuộng nữa nàng tay không.

Vợ anh như ngọc như ngà,
Anh còn chẳng chuộng nữa là thân tôi.
Vợ anh như thể đĩa xôi,
Anh còn phụ bạc, nữa tôi cơm đùm.

Vợ anh xấu máu hay ghen,
Anh đừng lấp lửng chơi đèn hai tim.

Vợ chồng ăn miếng trầu cay,
Phải đâu khách lạ mà khay xà cừ.

Vợ chồng ăn miếng trầu cay,
Phải đâu khách lạ mà kiếm khay xà cừ.

Vợ chồng đầu gối má kề,
Lòng nào mà bỏ mà về cho đang.
Hồ về chân lại đá ngang,
Về sao cho dứt cho đang mà về!

Vợ chồng đầu gối má kề,
Lòng nào mà bỏ ra về cho đang.
Hồ về chân lại đá ngang,
Về sao cho dứt cho đang mà về.

Vợ chồng hàng xáo chúng ta,
Bách niên giai lão được và trống canh.

Vợ chồng là nghĩa già đời,
Ai ơi chớ nghĩ những lời thiệt hơn.

Vợ chồng là nghĩa phu thê,
Tay ấp má kề sinh tử có nhau.

Vợ đẹp càng tổ đau lưng,
Chè ngon ngọt giọng thuốc ngon quyện đờm.

Xin anh hãy cứ an tâm,
Trước sau rồi cũng sắt cầm đẹp duyên.

Xưa kia ăn những của chồng,
Mới có một đồng đỏng đảnh ăn riêng.

Yêu nhau lấy quách nhau đi,
Ông Tơ bà Nguyệt làm chi thì làm.

Hy vọng, qua bài viết “Những câu ca dao tục ngữ về tình nghĩa vợ chồng” của Dr Khỏe bạn đã hiểu hơn về chủ đề này. Chúc bạn thành công.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x