Những câu thơ hay về Đà Lạt mộng mơ

Dưới đây, bạn sẽ tìm thấy bộ sưu tập thơ về Đà Lạt của chúng tôi thu thập trong nhiều năm từ nhiều nguồn khác nhau.

Mưa chiều Đà Lạt

Thành phố giấu trong lòng cành mimosa ẩm ướt
vàng mơ màu áo ngày xưa
Tôi đưa tay hứng giọt mưa rơi rụng
Bao nhiêu giọt nhớ cho vừa…?

Bước hững hờ xuôi về phía cuối ngày
Con dốc chắn ngang cõi miền yêu dấu
Buồn đã dày như cỏ hoang bờ giậu
Chừng nhuận vàng hơn những sắc hoa vàng

Đà Lạt mưa chiều
Đà Lạt mang mang
Cơn lạnh ùa theo nỗi niềm đơn lẻ
Một nhánh khô giòn vừa rơi rất khẽ
Cũng rộn ràng như tiếng bước ai về

Thành phố giấu trong lòng những mối tình đẹp và buồn
Những núi, những đồi chìm dưới mưa buông
Tôi men theo những con đường kỷ niệm
Lòng nghe giọt giọt đầm đìa…

Mùa đông Đà Lạt

Em đi trong chiều Đà Lạt
Sương mù vắt trên đồi cây
Khung trời bàng bạc áng mây
Gió mùa đông se sắt lạnh

Những loài hoa như xếp cánh
Run rẩy với trời mùa Đông
Chút gì bâng khuâng trong lòng
Thời gian sao mà vội quá

Em đi dưới ngàn bóng lá
Xôn xao loài hoa Dã Quỳ
(Nghe như trong tim thầm thì
Nhớ chiều Sài Gòn rực nắng…)

Em đi giữa lòng phố vắng
Bước chân ngại ngùng, bơ vơ…
Mùa Đông đã về bao giờ
Sắt se hoàng hôn úa tím.

Một ngày Đà Lạt

Buổi sớm
Chưa có tiếng người chỉ có tiếng chim
Tiếng chim trong, ngân thành vòng, thành chuỗi
Như một loài hoa lạ của trời
Thả từng chùm xuống thành phố đầy vơi

Một khoảng biển ở đầu em
Một khoảng lửa ở trên đầu em
Một khoảnh nắng vàng trong mưa lai láng
Bao chiếc ô nói cuộc đời Đà Lạt
Mơ màng, lặng lẽ mà lắng sâu
Đôi lứa bên nhau trong chiếc ô màu
Chú ngựa đen lắc bờm nghiêng cổ hý
Tiếng chân ngựa gõ đều trên mặt phố

Như tiếng đập của quả tim thời gian!
Tôi đi trong Đà Lạt lòng chứa chan
Như cô bé lạc trong câu chuyện cổ
Như cơn gió lạc vào huyền thoại
Như em lạc vào tình yêu của anh
Ôi màu xanh, màu xanh, màu xanh
Thắm trong mưa màu xanh lạ quá
Đường trong cây, thấp thoáng màu trong lá

Bất chợt mưa, bất chợt nắng vàng
Hoa trên trời, hoa dưới đất xốn xang
Mimosa vàng như gót chân của nắng
Lay ơn đỏ, lời hoàng hôn thầm lặng
Tím tròn xoe đóa cẩm tú cầu
Hoa vũ nữ múa rồi về đâu
Để bông xuxi ngẩn ngơ mãi thế
Tôi đi, tôi đi lòng như đứa trẻ
Hoa dại, hoa khôn, thác trắng, mặt hồ
Đà Lạt thấm vào tôi như rượu
Cho lạ lùng tôi nhận mặt giấc mơ

Hồ Xuân Hương mặt nước trầm tư
Thi nhân hỡi có nhìn tôi không đấy
Hồ xanh trong lòng sâu đến tận trời
Nghiêng mơ màng bao bóng thông trôi

Cuốn tung hết những bọt bèo rác rưởi
Thác tung bờm vạch một dòng đi
Sao mềm mại tên như là thiếu nữ
Vang vọng trong chiều Cam Ly! Cam Ly!

Bàn tay mẹ chai sần cuốc đất
Rau lên xanh chan chứa mắt người
Ô đứng, ô ngồi hàng hàng lối lối
Đất đỏ tình người cao nguyên thắm tươi
Bao ngọn cỏ trong nghĩa trang chiều nay
Nói gì với tôi một ngày Đà Lạt

Rưng rưng trời xanh, rưng rưng câu hát
Các anh nằm giữa thành phố tình yêu

Người vô danh cỏ cũng vô danh
Nhưng tôi biết suốt đời tôi mắc nợ!

Mặt trời Đà Lạt

Sáng

Mặt trời ngủ dưới hồ Xuân Hương
Sương sớm mới lâu tan đến thế
Mái nhà bập bềnh như thuyền trên bể
Mỗi vòm cây như chiếc phao bơi

Sương đọng giọt long lanh như mắt ai cười
Trên cánh anh đào tươi đỏ thắm
Hoa lưu ly tiễn đêm đi xao xuyến
Tiếng ngựa hý sôi lòng như gọi ánh mai lên.

Chiều

Mặt trời nằm trong mỗi vòm thông
Nên nắng mới dịu lành đến thế
Núi lượn trập trùng, rừng xanh mướt lá
Mỗi tán cây như chiếc ô che

Hồ Xuân Hương chợt tỉnh khỏi cơn mơ
Cho thành phố trở về thực tại
Nụ hoa như làn môi tươi rói
Ánh mắt cười lấp lánh trong cây

Đêm

Mặt trời nằm trong mỗi trái tim say
Cho thành phố bước vào huyền thoại
Điện giăng khắp núi rừng như chuỗi ngọc
Trên ngực nàng công chúa đời xưa

Nghe bao hoàng tử rập rình dưới ánh sao khuya
Thành phố chao mình bên suối núi
Thoáng một chút ngỡ ngàng, bối rối
Đàn tờ rưng khơi dậy bản tình ca.

Mặt trời nơi đây như tự giấu mình đi
Cho phố xá vụt thành huyền diệu
Cho lòng ai đắm say ngàn giai điệu
Thắm thiết vô cùng – Tinh khiết ánh ban mai.

Một chiều Đà Lạt

Ngồi trong quán đợi chiều về
Phút giây theo giọt cà phê phin đường
Đà Lạt phố chở đầy sương
Chợt tiếng chim lạ rơi buồn dưới thung

Dốc mờ đường cỏ non nhung
Nỗi ta mắt đỏ chờ lung linh đèn
Chín chiều một mái tóc quen
Ta thu ta lại để chèn thêm đau

Tím chiều từ nọ về sau

Giã từ Đà Lạt

Nói nữa sao em? với lời lỡ dở
Đường lây lất chiều bay sương lổ đổ
Đứng bên trời em ở lại hôm qua

Ngàn thông ơi ở đó đón bóng tà
Và giữ lại chuyện đời ta đi mất
Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc
Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi

Lùi bay đi để ở lại bên người
Tơ vấn vít gió muà mời mọc én
Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến
Ô thiều quang! làn nước cũ trôi mau

Em đi lên vói bắt mấy hương màu
Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc
Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc
Đã mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa

Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa
Bàn chân bước với tay buông kể lể

Trời với đất để lòng em lạnh thế
Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ
Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ
Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt

Người xuống núi mang về đâu có chắc
Những dịp về còn nữa ở mai sau?
Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau

Đêm giã từ Đà Lạt

Năm nay tháng hạ giao mùa sớm
Gió lạnh đêm tàn đã thoảng qua
Trong ánh đèn đêm, đêm ngà ngọc
Ngậm ngùi ta nhớ chuyện xưa xa…

Ta đã mơ say điệu nhạc buồn
Đàn lên người nhạc sĩ cô đơn
Hát lên tiếng hát buồn xưa cũ
Để gợi lòng người thương nhớ thương!

Vẫn ánh đèn đêm, đêm ngà ngọc
Ai dìu ai qua bước Tango
Đàn ai réo rắc từng cung bậc
Ai oán chi ai điệu giã từ!

Xin được mời em một bản này
Rồi mai hai ngã sẽ chia tay
Rồi mai trên nẻo đường sương gió
Kỷ niệm vơi đầy trong mắt say

Đà Lạt về khuya sương xuống lạnh
Vai gầy nghe thiếu một vòng tay
Bờ môi thèm được từng hơi ấm
Nỗi nhớ niềm thương chất thật đầy

Đà Lạt ngậm ngùi đêm tiễn biệt
Đàn ai vẫn réo rắt cung thương
Thế nhân đắm đuối trong luân vũ
Ai biết trong ta nỗi tủi hờn…!

Đêm đầu tiên ngủ tại Đà Lạt

Đêm nằm ngủ với dế giun
Sương rơi tôi uống giọt buồn lạnh môi
Tiếng gà khản giọng ven đồi
Tôi đi. Tôi đứng. Tôi ngồi. Mộng du.

Bốn bề cây cỏ hoang vu
Tôi nằm ngủ với mùa thu một mình
Chém cha mắt liếc đa tình
Hôn Đà Lạt giữa chập chùng sương đêm

Hôn ngọn cỏ mướt chân thềm
Hôn ngôi sao đứng khóc trên đỉnh trời
Và hôn từng giọt trăng rơi
Tôi hôn tôi chạm môi tôi lúc nào?

Đêm nằm ngủ giữa đồi cao
Thơ ghi trên cỏ xin trao tặng người
Khi vừa đến tuổi ba mươi
Tôi gặp Đà Lạt biếng lười phục sinh

Đêm Đà Lạt

Trời trở gió, ngàn thông kêu vi vút
Đêm mênh mông. Đà Lạt lạnh buồn
Thành phố cao nguyên, như hiện thân
Của một hành tinh xa lạ
Những ngọn đèn đường mờ ảo trong sương.

Sự yên lặng của đêm Đà Lạt
Nghe mênh mông, thăm thẳm vời xa
Như tất cả đã không còn trần tục
Ta như nhìn, nghe thấu được hồn ta…

Đà Lạt xuân

Em đấy ư, lưng trời hương sắc quyện
Ươm trọn đời anh nào vực nào đồi
Muôn ngón tay mơ trên vùng cỏ mịn
Mimoza thảng thốt nở hoa rồi

Chú ngựa non trưa hoang choàng nệm tía
Cất vó vờn thoang thoảng nước non thơm
Ơi thiếu nữ ôm bờm tung chín vía
Thả hồn lìa qua phía gió mơn mơn

Mặt trời ủ dưới chân rừng nưng nức
Sương thì thầm giun dế chợt im hơi
Xuân chín mựng dậy núi đồi nhưng nhức
Đoá sao ngời phưng phức dáng kiêu lơi

Đà Lạt và hoa

Hoa vũ hội thân thể hoa ngày nắng lạnh
Những con đường những triền đồi những căn phòng bừng khởi lõa thể hoa
Anh ngỡ chết trong hoa những đường cong mỹ mãn
Anh nhắm mắt hồi sinh nghe hoa thở nồng nàn

Nếu không có một chiều sương thấy mình òa thác đổ
Thì làm sao anh đến được Tuyền Lâm
Ghé Thiền Viện mimosa vàng mơ miền hoa ước
Đừng Quên Tôi, hoa tím hát âm thầm

Đường Thiếu Phụ bay dài khăn san
Chuông nhà thờ gióng chiều lên thương nhớ
Không thể đếm bao loài hoa đã nở
Bao lần hoa dâng hiến tận cùng hoa

Em đi mỏi ngắm hoa
Đêm về mơ hương lạ
Anh ôm ngủ một đóa hoa màu nhớ
Một đóa hoa biết nói tiếng dịu dàng

Rồi từ biệt thành phố hoa xinh nhỏ
Nghe thông reo lời cầu chú an lành
Anh tưởng mất cả rừng hoa chưa hái
Xòe tay mình e ấp đóa hồng xanh…

Đà Lạt và em

Đà Lạt bồng bềnh vì tóc em bay
Hay sương sớm còn luyến lưu chiều cũ
Tôi đứng trên đồi
thông reo, gió hú
Đất trời thầm thĩ giao duyên
Em lẫn trong hoa nghiêng dáng ngoan hiền
Đôi mắt ướt thềm xuân bỏ ngỏ
Có chiếc lá nào rơi trên mắt cỏ
Vàng, xanh
mùa khẽ chạm mùa
Em của bao giờ… con nước nhỏ nhoi
Làm xanh mát khoảng đời anh trở lại
Bỗng thương mình đường xa mê mải
Chân mòn những bước long đong
Đà Lạt bồng bềnh mặt nước hồ trong
Có bóng anh xanh hàng liễu rũ
Ai đó khẽ khàng buông câu hát cũ
Đà Lạt mù sương nên Đà Lạt buồn…

Đà Lạt trăng mờ

Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.

Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!

Đà Lạt thu

Đà Lạt ơi
nắng quỳ vàng
xôn xao như gọi
thu sang bên này
long lanh mắt ướt
thu cười
cho anh mơ tận cuối trời rong rêu

chập chùng
thu rót rượu yêu
mềm môi còn khát
bao điều nhớ quên
lạch nguồn róc rách gọi tên
tiếng thu ú ớ
chim miền chơi vơi
thu ơi
tượng đá khônglời
giếng sáu cỏ khát
trăng đồi ngậm sương

Đêm qua
trắng nõn linh hồn
giấc mơ hoá bướm
thu còn
thiên thu…

Đà Lạt thiếu anh

Đà Lạt thiếu anh
Đà Lạt thật buồn
phố núi chiều tàn
mây giăng giăng sương
mình em lang thang
lối mòn cuối dốc
lạc trong chiều vắng
gọi thầm tên anh

Em có một chiều
Đà Lạt thiếu anh
em có một trời
Đà Lạt nghiêng sang
em có một đêm
cao nguyên thật buồn
em có một trời
cao nguyên cô đơn

Thành phố tình yêu
nỗi nhớ đong đầy
trong mơ em thấy
anh cầm tay em
dìu nhau ta bước
lên đồi Ái Ân
nằm nghe thông hát
chuyện tình Thảo -Tâm

Phố núi đêm nay
trăng sao thật gần
chỉ riêng có anh
cách xa ngàn lần

Thành phố tình yêu
sao buồn đến thế
Thành phố tình yêu
hóa thành vô nghĩa
khi em xa anh
xa anh nghìn trùng.

Đà Lạt thì thầm

Chưa lên Đà Lạt anh là nụ
Chiều nay hàm tiếu giữa sương về
Gọi thầm Đà Lạt thơm trong miệng
Đôi gót chân mình đôi bến mê.

Đà Lạt ta về

Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng!
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông!

Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ!
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ!

Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm ?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim!

Đà Lạt phồn hoa

Đà Lạt phồn hoa bọn thiếu niên
Trà mai rượu tối cứ vung tiền
Lắm phen vào tiệm quên sờ túi
Gán áo ra về say ngả nghiêng

Đà Lạt một lần trăng

Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi

Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi

Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng…

Đà Lạt mắt huyền

Đà Lạt mắt buồn
tim nhớ
hoa miên man khao khát toả hương đời.

Đà Lạt mờ sương
tràn sắc màu qua khoé mắt
tình yêu say
nghiêng ngả phượng tím cười.

Đà Lạt mơ
giấc mơ đàn cầm réo rắt
em nhớ anh như thác Pren đổ suốt đêm ngày

Cơn khát màu xanh của cây
thống lĩnh mùa mục rữa

Đà Lạt thảnh thơi
thả xuân xuống cuộc đời.

Đà Lạt lỡ vương

Ước mang Đà Lạt về theo
sương giăng, vó ngựa, thông reo, hoa cười
Đa-tan-la thoáng bồi
đa tình nên suốt một đời đa mang

Lỡ vương gió núi mưa ngàn
hồ xanh ngắt với chiều vàng ngẩn ngơ
Đà Lạt hoa
Đà Lạt thơ
Đà Lạt Anh
Biết bao giờ lại lên!

Đà Lạt hoa vàng

Mimosa vàng trong chiều rất xanh
Đà Lạt buồn không
Khi em một mình?
Những con đường
Bước chân lặng lẽ
Anh về đâu, cuối cuộc hành trình…

Đà Lạt nắng rồi Đà Lạt mưa
Ngày vui qua mau
Nỗi buồn còn lưa
Mimosa vàng trong chiều bất tuyệt
Môi đã run rồi
Mà nói gì chưa?

Ngày đi qua
Những tuần đi qua
Chênh vênh buồn
Nắng rải đồi xa
Bước lửng lơ chiều
Lòng run tiếng nhạc
Ngày sẽ qua
Vàng mimosa…

Đà Lạt đêm sương

Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đứng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dịu dịu mộng êm êm.

Một luồng sương bạc bỗng từ mô
Lẻn cuốn vừng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đứng giữa hư vô.

Trời đất tan ra thành thuỷ tinh
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.

Đà Lạt 1

Sương phủ trắng trong thung huyền ảo
Đèn ai thấp thoáng cửa rừng?
Tiếng vó ngựa xa dần bên dốc vắng
Nhạc mơ hồ lơ lửng không trung.

Chẳng tiễn ai… sao buồn vô cớ
Không nhớ ai… sao mà bâng khuâng
Xào xạc thông reo cùng tiếng suối
Gió lạnh về run rẩy một vầng trăng…

Hồ Than Thở có điều chi muốn ngỏ
Chấm sao trời rụng xuống đáy hồ sâu.

Đà Lạt 2

Gom mây, trăng cùng chiêm bao
Hoà trộn thơ nồng, rượu cốt
Nhặt hơi thở người yêu nhau
Tạo dựng thành Đà Lạt.

Ta đi hay là ta trôi
Nhởn nhơ như gió núi
Là em hay lời nói
Hiện hình trong sương đồi?

Ta thức nhìn hay ta mơ thấy
Đà Lạt làm bằng hơi
Ở đây không gì thể rắn
Cây thông kia toả bóng
Cũng hồn của đất đấy thôi
Có thể chúng mình cùng tựa vịn
Cho mơ màng, thanh sạch, chơi vơi.

Ta đi hay là ta trôi
Ngang tầm hương hoa tươi
Ngang tầm men má hồng con gái
Qua chợ gặp người bán hàng bối rối
Khi chiếc cân cứ lơ lửng giữa trời!

Đà Lạt 3

Những dòng thác trắng tuổi thơ
Chập chờn suy tưởng… bất ngờ thông reo
Cuộc chơi tìm những cheo leo
Ta hôn em giữa lưng đèo gió mây
Núi đồi xơ xác cỏ cây
Mà sao em vẫn hây hây má hồng
Ngẩn ngơ đứng dưới trời thông
Ở đây rét lắm mùa đông hơi dài
Ta chơi một kiếp trần ai
Để em gánh lệch hai vai Đồi Cù
Em còn đứng mãi hát ru
Mộng mơ chi lắm phù du kiếp người
Lụa là một thuở rong chơi
Rồi bay như nước bốc hơi mặt hồ
Hỡi người xây dựng cơ đồ
Cỏ xanh lại mọc bên hồ Đạm Tiên
Ta về say ngã ba miền
Về đây gánh hết ưu phiền cho em.

Đà Lạt 4

Có bóng cây ngả vai trên lá
Có con đường men men bước dựng
Ngôi nhà trắng có mắt cửa đèn
Những bậc thang lang thang có cát
Không có người chung quanh một mình
Không có ai bình minh đã lên
Chiếc lòng chảo quá chén ánh nước
Có vết than cỏ loang vàng đêm
Có móc then rạng sao đóng êm
Có tú xanh mặn thềm ly óng
Dấu chiều ai lặng lẽ thông réo
Có nhà gạch tung hoa thạch não
Mác chiếu rèm huê thư diễm ảo
Kỳ ai thương sương thềm đêm múa
Lùa ủa loang thoảng đâu đây mưa
Có bão lên dựng đứng cứng quá
Có thủ huyền đường sương sao sao
Ngói mới người vậy ru ru lá
Có lung linh đèn chấm chấm tươi
Dù là mới hay cười mi nặng
Dù là ngón xanh bừng đêm lặng
Dù thâm u mê tu vàng mùa
Dù rông hoang trầm sâm thâu ưa
Đều dũ hòa lênh lênh mượt cỏ
Đều có mầu vang long lanh gió
Ai hay bởi sao bay quá nhiều
Có đôi mắt nhu hoà hy vọng
Ai hay dẫu ráng quỳ buột khóc
Ai hay dẫu nấm mầm vụt tắt
Khi nhọn lả lả thúc giáo mác
Là lúc thu rù uyên êm thinh
Là lúc lâm thầm thâm huyên tịnh
Có người về suy tư mang theo
Hư vô hô lên tên Như Huy
Mắt người mâu mi nâu hoan ca
Tóc người vàng sương bay reo hoa
Tay xôn xao chân xanh cô ban
Môi reo vang hang sâu thành đô…

Đà Lạt 5

Anh đến cao nguyên thu chớm lạnh
Chiều se bóng nhớ vút ngàn thông
Bao nhiêu tình ái, bao than thở
Trời còn như mộng – chết người không!

Đà Lạt 6

Đi lên núi gặp trời mưa
tự nhiên ta lại nhớ biển
từng giọt cà phê rơi đen
Đà Lạt đêm nay cúp điện
lên núi mong được trú ẩn
như cây thông đứng giữa trời
nhưng tâm tưởng đầy trần tục
làm sao tìm được thảnh thơi?
lên núi thèm được hôn ai
chập chờn giữa trời sương khói
nhảy xuống hồ kia tắm chơi
lạnh run một ngày biếng nói
lên núi buồn như ốm đói
nằm đọc tiểu thuyết một mình
kiều nữ nằm trong dòng chữ
sao không cùng ta động tình?

Đà Lạt 7

Đường lên Đà Lạt như con sóng
Lòng khách, lòng xe chật nỗi đời
Núi với đồi cây không cản nổi
Lòng người thăm thẳm tựa lòng trời

Lên đèo Bảo Lộc lòng cheo leo
Gió tạt về thăm đám lá reo
Tôi cũng tạt về thăm phố núi
Còn ai ra đứng vọng chân đèo?

Xe lên, xe xuống dốc sương mù
Tôi vội vàng gài áo lãng du
Mặt dạn mày dày trăm dặm lữ
Sao lòng run run trong hơi thu!

Ngày cũng chuồi theo con dốc xuống
Xe men theo hồ Xuân Hương bay
Đà lạt mờ mờ như mộng tưởng
Tôi về Đà Lạt không ai hay!

Lòng bỗng nhiên chùng như lũng thấp
Sầu lên mấy đỗi tựa đồi Cù
Âm thầm tôi đứng như bia cổ
Gió bôi hoài tên ai không lu.

Đà Lạt buồn như nỗi tình xa
Buồn lây qua những sắc hoa, và
Những vòng tay khép đan che ngực
Sợ lỗi nhịp tình, sợ vắng xa

Đà Lạt mặt trời như bóng trăng
Mắt em sầu đẹp đến mơ màng
Ngày tôi trở gót chân du lãng
Em ngó, lòng như muốn quá giang.

Đà Lạt 8

Đừng quấy hồn tôi, ngọn gió đông,
Đừng lao xao mãi, những hàng thông.
Để tôi lại nhớ đông Đà Lạt,
Thơm tách cà phê, ấm quán Tùng.

Nhớ hẹn hò xưa, đêm vũ trường,
Rối quanh co phố, những con đường.
Phơn phớt đèn vàng, nhà Thuỷ Tạ,
Hồ Xuân Hương, trắng, nhạt nhoà sương.

Xanh mướt đồi cù, những sớm mai,
Gió vờn, mơn trớn, tóc tôi bay.
Nhớ chân cuống quýt leo con dốc,
Để vội vòng tay quấn lấy tay.

Nhớ cây đàn vẫn ấm hơi ai,
Nhớ làn cỏ ướt, lạnh chân tôi.
Nhớ ai thả nhạc lùa trong gió,
Hoà giọng tôi buồn ru cỏ cây.

Đa Thiện, rừng thông gió vẫn lay?
Đâu hồ Than Thở, nắng chiều phai?
Hỏi thác Cam Ly cuồn cuộn nước,
Có còn chảy mãi mạch tình ai?

Đà Lạt 9

Nghe nói hồi xưa toàn tướng tá
Chọn cao nguyên làm chỗ cắm dù
Ta gốc dân thường nên thấy lạ
Vén sương mù cổ tích coi chơi

Y rằng Đà Lạt như con gái
Trinh nữ hồn nhiên mọc dọc đường
Hoa nào lúc nở đều e lệ
Hèn gì vua chúa chẳng du dương

Có điều thiên hạ như bông cải
Ra chợ lềnh khênh xếp đợi thời
Ta muốn kiếm một ông Lý Bạch
Ai ngờ Thủy tạ thiếu trăng soi

Đất đai cũng thể như gươm giáo
Dàn trận xông lên tím mặt mày
Một hôm ta xách tiền mua núi
Thấy vàng trong đá tựa tro bay…

Bên Hồ Xuân Hương

Bên hồ nghe tiếng ếch kêu
Cao nguyên thêm lạnh, bóng chiều thêm giăng
Thả sợi khói, nhớ về sông
Đò ai biết có qua dòng gió mưa…

Trên đồi thông

Vỗ bầu, vui hát cùng thông
Tưởng như Uy Viễn cảm lòng đến chơi
Để xem cây vẫn biếc đời,
Trước bao rào giậu, ghế ngồi ngã nghiêng.

Nhớ…

Lên non tơ tưởng đất bằng
Thấy mù sương nhớ khói đồng góc quê
Mấy năm xa bởi bộn bề,
Biết cà có đợi dưa về nữa không ?…

Chiều Đà Lạt

Chiều nay sương trải mặt đường
Tìm về Đà Lạt nhớ thương nao lòng
Núi đồi điệp điệp trùng trùng
Quanh co dốc núi ngập ngừng mây bay

Chiều nay, nhớ mãi chiều nay
Thông reo khắp nẻo chân đèo sương mây
Đây rồi chân núi đẹp thay
Cam Ly thác đổ nước đầy nước vơi

Kia rồi vang cả ngọn đồi
Tiếng chuông thong thả chơi vơi cõi Thiền
Trúc Lâm Thiền viện linh thiêng
Khói hương đượm một mùi thiền tịnh tâm

Đây Hồ Than thở âm thầm
Bao nhiêu năm, chứng ái ân cuộc tình
Nước non non nước hữu tình
Hồ Xuân Hương cũng chung tình nhớ thương

Phố phường phủ kín màn sương
Khói lam phảng phất con đường em đi
Thảnh thơi đôi lứa thù thì
Chợ chiều còn có những gì hở em?

Thôi thì ta bước vào xem
Nhâm nhi ngụm nước tiễn em lên đường
Chiều buông ráng đỏ mặt gương
Bên hồ đôi lứa vẫn đương thì thầm

Chiều Đà Lạt, cõi tri âm
Ta đi còn đó ta thầm nhớ nhung

Cảm ơn Đà Lạt

Lá bay nghiêng triền dốc
Mây giêng hai trắng trời
Núi thổi làn hương biếc
Xô ngã em vào tôi

Đà lạt ngọt nhờ rét
Rét cho em đỏ môi
Đà Lạt anh chết khiếp
Lạnh cho tim bồi hồi

Sớm qua hồ qua thác
Chiều vòng quanh lũng đồi
Đá thổi làn sương biếc
Rụng tim tôi vào ai

Ngỡ chỉ mượn chút lửa
Hơ đôi phút mồ côi
Ngỡ chỉ mượn chút nhớ
Ai ngỡ rồi…khôn nguôi

Ai ngờ nghiêng cả đất
Ai ngờ lệch cả trời
Cảm ơn em Đà Lạt
Đã muối tình mặn tôi

Cảm nhận chiều Đà Lạt

Ở đây sương tím như hoa tím
Mây lang thang cổ tích bay về
Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép
Anh được lần tiên cảm đá say mê?

Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt
Người kiêu sa vạt áo phất ngang chiều
Mắt anh liếc, thơ tình anh lạc mất
Giữa bốn bề vi vút gió thông reo…

Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế
Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững bên hồ chân bén rễ

Bài thơ Đà Lạt

Ở đây bát ngát cao nguyên
Lâng lâng nắng nhẹ mây viền đồi thông
Hồ như ngủ giữa không trung
Suối quanh quất hiện, đường thong thả chìm
Rất giàu là những tiếng chim
Rất say là sắc màu riêng của đèo
Hoa vườn sẵn có tay gieo
Hoa rừng cũng dập dìu theo với đời
Núi xa, thác đổ trắng ngời
Thung gần, mát mẻ bao lời của rau
Hương rừng cứ chập chờn chao
Lẫn trong hương có hương nào của thông?
Giữa hè mà lạ lùng không
Hơi thu cứ dịu dàng nâng bước chiều!
Thẹn đâu mà má cứ đào
Hỡi em, cô gái chưa chào đã thương?
Phải vì đất nước cưu mang
Đúc nên xứ sở mơ màng là em?

Ơi đồi, ơi suối, ơi duyên!
Bài thơ gởi lại: y nguyên mặt hồ!

Anh lên Đà Lạt

Anh lên gặp mùa mưa
Mi-mô-da đang ngủ
Biết rồi không hỏi nữa
Sao lòng cứ bâng khuâng

Thành phố lẫn trong sương
Như bức tranh thuỷ mạc
Cổ xưa và tha thiết
Là Đà Lạt đó em

Gánh hàng hoa bên đường
Má hồng soi lên gương
Tiếng cười tan phố vắng
Đủ cho lòng nhớ thương

Thành phố đưa anh lên
Bằng đường hồ Than Thở
Lối thung lũng Tình yêu
Bằng gì không nhớ nữa

Uống một cốc rượu dâu
Ngắm hồng vàng Đà Lạt
Xôn xao hoa tím hát
Hoa ơi, đừng quên tôi

Thành phố bao năm trôi
Nụ cười và nước mắt
Người đi đã trở về
Yêu thương từng gương mặt

Theo một gánh rau xanh
Anh nhập vào phố chợ
Biết em vừa qua đó
Giữa nồng nàn mùa xuân

5 giờ sáng Đà Lạt

tôi dẫm bóng tôi trong chăn
bóng co lạnh như người ăn mày nơi góc phố
ngoài kia
sương treo lên hàng cỏ ven đường
tiếng chân ngựa lộc cộc rung giá rét
trăng còn vắt vẻo gác chuông
xe thổ mộ đi ngang ngôi nhà chưa mở cửa
khoá kín ấm áp
tôi còn cuộn tròn như con sâu
ôm lời kinh sớm xa vọng lại
giáo đường lặng lẽ những thiêng liêng
tôi chưa kịp một lời xưng tội
anh đi ngang qua mùa không nắng ấm
để lại chiếc khăn len màu huyết dụ sau vườn
tôi gọi mãi mặt trời buổi sáng
chỉ thấy ô cửa dọi trăng giăng kín hơi sương

5 giờ sáng Đà Lạt chưa thức dậy
muốn mình xa chăn ấm cũng se lòng
tôi lượm lại bóng mình bị nát
nối bằng những sợi chỉ vừa bung
đứa con gái đã biết mình con gái
ú ớ mê
chắc muốn tiếp giấc mơ
chiêm bao có gì vui mà không chịu thức?
chiêm bao đi qua khi còn trăng còn sương
đứa con gái cuốn mãi trong chiếc mền cố ấm
căn nhà chưa chịu mở cửa
nhốt mình trong giấc mơ
cố quên chiếc chìa khoá
giấu dưới bình hoa lưu ly xanh tím.

Đà Lạt ta về

Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng !
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông !
Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ !
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ !
Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm ?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim !

Khuyết danh

Đà Lạt mơ

Lắng nghe nhịp đập con tim
Lắng nghe từng bước đi tìm tình yêu
Đà lạt ngã bóng xế chiều
Dừng chân chỉ có sương mù đón đưa.
Đêm về đắm đuối trong mơ
Ngàn hoa phủ kín bao giờ từ xưa
Đồi thông ru gió trong mưa
Thác reo trắng xóa lưa thưa núi mờ…
Xuân Hương mặt nước đầy thơ
Tình yêu Than Thở ai ngờ biệt ly
Đồi cù nhớ những bước đi
Cỏ xanh man mác thầm thì miên man
Trăng đêm khi tỏ khi mờ
Tình yêu Đà lạt là tơ lụa đào
Đà lạt ta đến như thơ
Ra đi mãi nhớ khi về phải mơ.

Anh Thi

Từ những bờ hoa gió thổi về

Tôi bỗng gặp tuổi thơ tôi ở đây
Với bờ hoa quỳ vàng nắng
Con đường âm vang sỏi trắng
Phố trập trùng sau những đồi thông
Nghe xôn xao gió dậy trong lòng
Sương quấn quýt ta về trên phố cũ
Thông đang độ vào mùa đậu quả
Nghe mơ hồ tiếng lá xao
Như trò chơi đuổi bắt ngày nào
Vừa gặp đấy rồi lạ lùng biến mất
Căn gác nhỏ, một lời hẹn trước
Bậc thềm ẩm ướt hoa rơi
Đồi thông cao lững thững mây trôi
Thành phố hiện sau vòm trời ảo ảnh
Dãy Langbian như một vòng tay lớn
Hương ở đâu theo gió thổi về
Con đường quanh co nở rộ tường vi
Sương mỏng mảnh bay qua chiều Đà Lạt
Hoa “đừng quên tôi” tím lối vườn tha thiết
Tùng biếc xanh đứng hát với mây trời
Và nắng chiều, vàng rực, nắng chiều ơi
Cứ tuôn mãi thác vàng trên mái phố
Cứ lấp lánh một câu chuyện cổ
Đã đọc đâu rồi suốt tuổi thơ
Tôi đến đây, giao ước với người xưa
Để được sống trong chiều vàng Đà Lạt
Tóc ai bay ngang trời như tiếng hát
Từ những bờ hoa gió thổi về.

Trần Nhật Thu

Đà Lạt vắng em

Tình đôi ta xanh hai mùa mưa nắng
Núi chập chùng mây ấp ủ vầng trăng
Đà Lạt hương hồ ngàn hoa ngát mơn man
Phố sương mù như vây phủ du dương
Bước cùng em thông ven đường đưa hướng
Tay anh gầy dù che bước em đi
Lời yêu thương giăng vương trong chiều gió
Đồi Mộng Mơ tình trao nhau đợi chờ
Mai cách xa ngút ngàn anh còn nhớ
Em bây giờ hay nức nở phải không?
Thời gian trôi má hồng đà phai thắm
Vui bên chồng phương trời lạ mênh mông
Gặp lại nhau nghẹn ngào chiều sương lạnh
Choàng vai em khăn kỉ niệm năm nào
Xin giữ mãi trong nhau tình yêu đẹp
Hạnh phúc nhé người anh cầu nguyện cho em.

Nguyễn Cảnh Huệ

Giọt sương

Nếu một mai anh có về phố núi
Ngắm sương mù vào mỗi buổi hoàng hôn
Lưng lửng rơi như ấp núi đỉnh tròn
Chở che nhau khi trời còn nghiêng bóng
Chỉ thế thôi không ồn ào xao động
Như tình em ôm lối mộng non ngàn
Mãi bồng bềnh sương khói chiều tỏa lan
Ru lòng anh giấc nồng nàn êm ả
Chỉ thế thôi không rực hồng nắng hạ
Không rộn ràng vội vã nét đài xuân
Anh có buồn? Có do dự, bâng khuâng?
Hay ngẩn ngơ lâng lâng miền mộng ảo?
Nếu một mai anh về nơi phố lạnh
Thấy se lòng anh nhé đó là em
Giọt sương rơi pha nhuộm tóc đen mềm
Chút hơi lạnh khó quên nơi phố núi.

Hoàng Lan

Bơ vơ chiều Đà Lạt

Anh quay về lang thang con đường cũ
Thành phố buồn sương trắng phủ đồi thông
Vườn nhà ai hoa tím đã trổ bông
Dốc quanh co con đường vòng uốn lượn
Đà Lạt như mơ bóng chiều dần xuống
Những vườn hoa trên thửa ruộng bậc thang
Mi mo sa giờ đây đã nở vàng
Đang báo hiệu đông sắp sang rồi đó
Thung lũng tình yêu chiều thu lộng gió
Chiếc cầu tình vẫn còn đó em ơi
Chiều se lạnh cho nỗi nhớ chơi vơi
Ký ức xưa có một thời để nhớ
Quán Pen se nằm ven hồ Than Thở
Ly cà phê từng giọt nhỏ bâng khuâng
Em còn nhớ xưa đã nói gì không
Rằng tình ta mãi thắm nồng chung thủy
Nhưng tình đầu đôi ta không như ý
Bao năm rồi nhắc tới chỉ buồn thêm
Anh bơ vơ chiều Đà Lạt không em
Phương trời xa người đã quên tình cũ.

Nguyễn Đình Huân

Hy vọng, qua bài viết “Thơ về Đà Lạt” bạn đã hiểu hơn về chủ đề này. Chúc bạn thành công.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x