Tôi có người bạn tâm giao khi mái đầu không còn xanh nữa mới chợt nhận ra: “Hạnh phúc lớn nhất của đời mình là được về ăn cơm cùng Mẹ, ngồi trên sân gạch ăn đĩa rau luộc mẹ ngắt vội ngoài vườn”. Tôi lặng nghe tim mình đau nhói một cái. Thì ra, cái nhớ thương hồn cốt quê hương đâu phải chỉ mình tôi mới có. Và chợt thương con tép riu trong bát canh tập tàng mẹ nấu thuở nào.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.