Những câu ca dao tục ngữ nói về Bình Định

Dưới đây, bạn sẽ tìm thấy bộ sưu tập những câu ca dao tục ngữ nói về Bình Định của chúng tôi thu thập trong nhiều năm từ nhiều nguồn khác nhau.

Những câu ca dao tục ngữ nói về Bình Định

Ai biểu thương mà anh không nói
Đến bây giờ còn trách lỗi cho nhau
Hai nhà có cách xa đâu
An Vinh, An Thái còn câu hẹn hò
Dòng sông chung một con đò
Sao anh tiếc của chẳng đưa đồ hỏi xin.

Ai qua Bình Định đang trưa,
Dừng chân uống bát nước dừa Tam Quan.
Ai về ăn ổi Đình Quang,
Ăn ớt Vĩnh Thạnh, ăn măng Truông Dài.

Ai về Bình Định mà coi,
Con gái Bình Định bỏ roi, đi quyền.

Ai về Bình Định mà nghe,
Nói thơ chàng Lía, hát vè Quảng Nam.

An Hành năm bữa một phiên,
Gặp cô bán bún nên duyên vợ chồng.

An Khê nổi tiếng Hòn Bình,
Ngày xưa Nguyễn Huệ ẩn binh chốn này.

An Nhơn có núi Mò O,
Có chùa Thập Tháp, có đò Trường Thi.

An Nhơn thắng cảnh nhiều nơi,
Có chùa Ông Đá nơi này Phương Danh.
Nhạn về Cân, Cỏ nhạn ơi,
Nhạn nhớ lấy lời chim yến Phương Mai.

Anh về Bình Định chi lâu,
Bỏ em kéo vải, hát dâu một mình!

Anh về Bình Định chi lâu,
Chiều chiều em đứng vườn dâu ngó chừng.
Hai hàng nước mắt rưng rưng,
Chàng xa, thiếp cách, giậm chân kêu trời!

Anh về Bình Định thăm cha,
Phú Yên thăm mẹ, Khánh Hoà thăm em.

Anh về Bình Định thăm nhà,
Tháng hai trở lại tháng ba cưới nàng.
Cưới nàng đôi nón Gò Găng,
Xấp lãnh An Thái một khăn trầu nguồn.

Anh về Bồ Địch, Giếng Vuông,
No cơm, ấm chiếu luông tuồng bỏ em.

Anh về Đập Đá đưa đò,
Trước đưa quan khách, sau dò ý em.

Anh về Ðập Ðá quê cha,
Gò Găng quê mẹ, Phú Đa quê nàng.

Anh về Đập Đá, Gò Găng,
Để em kéo vải sáng trăng một mình.

Bằng lăng gỗ tốt dễ cưa,
So tài lương đống còn thua kiền kiền.

Bao giờ rừng An Lão hết cây
Sông Lại Giang hết nước em đây mới hết tình.

Bên kia sông, quê anh An Thái
Bên này sông, quê gái An Vinh
Thương nhau chung dạ chung tình
Cầu cha mẹ ưng thuận hai đứa mình kết hôn.

Cầu Đôi mà tháp cũng Đôi,
Dễ chi nhân nghĩa mà rời được sao.

Cầu Đôi nằm cạnh tháp Đôi,
Vật vô tri còn thế, huống chi tôi với nàng.

Chàng đi đường dẫu gặp khó khăn,
Cũng sao ghé lại Gò Găng quê mình.
Vào đây em tặng nón chung tình,
Hình chàng bóng thiếp in hình đôi ta.

Chiều chiều ra đứng núi Bà,
Núi Bà thì đó, còn nhà em đâu?
Em về Phù Mỹ chi lâu,
Để anh ra đứng bờ dâu ngó chừng.

Chừng nào núi Bụt hết cây,
Lại Giang hết nước, dạ này hết thương.

Cơm hai bát, bát ăn bát để,
Nước hai bình, bình uống bình mang.
Anh đưa em về chốn Lại Giang,
Lui chân trở lại, nước mắt tràn như mưa.

Côn Giang cá chép mép son,
Lại Giang cá bống trắng non vóc ngà.

Công đâu công uổng công thừa,
Công đâu gánh nước tưới dừa Tam Quan.
Công đâu công uổng công hoang
Công đâu gánh nước Tam Quan tưới dừa.

Dây lưng bốn mối phủ phê,
Nón Gò Găng chạm chữ thả rê đi các làng.

Đồn rằng An Thái Chùa Bà,
Làm chay hát bội đông đà quá đông.
Đàn bà cho chí đàn ông,
Xem xong ba ngọ lại trông đổ giàn.

Đường lên An Lão cheo leo,
Thương em anh mới băng đèo tới đây.

Em về Bồ Địch, Giếng Vuông,
Sáo treo bốn bức, em buồn nỗi chi.

Em về Đập Đá quê cha,
Gò Găng quê mẹ, Phú Đa quê chồng.

Em về Đập Đá, Gò Găng,
Không về Phù Mỹ sợ ăn củ mì.

Gái Phú Phong ngồi trong dệt lụa,
Gái Cây Dừa cấy lúa quanh năm.

Gái Phú Yên một tiền ba đứa,
Gái Bình Định quá lứa theo không.

Gặp chàng đây thiếp xin hỏi một câu,
An Thái hai mươi bốn xã, mấy cái cầu chàng ơi!
An Thái hai mươi bốn xã, bảy cái cầu,
Cầu phú, cầu quý, cầu lộc, cầu vinh, cầu hiển.
Cầu cho cha mẹ bình yên,
Cầu cho ta bạn kết nguyền phu thê.

Gió Phú Đa gió qua Đập Đá,
Anh luyến tiếc gì mà nấn ná chửa đi.

Giữa đường không tiện nói năng,
Xửng mưa cùng xuống Gò Găng tỏ tình.
Gò Găng có chợ có đình,
Người quen thấy mặt Thần Linh chứng lời.

Gò Găng có nón chung tình,
Ở đây có thiếp một dạ với mình, mình ơi.

Hòn Ông đứng trong Hòn Bà,
Chồng cao, vợ thấp đôi đà xứng đôi.

Hòn Sung không thấp không cao,
Đã từng là chốn anh hào lập thân.
Kìa ai áo vải cứu dân,
Kìa ai ba thước gươm trần chống Tây.
Chuyện đời thành bại, rủi may,
Hòn Sung cây trải, đá xây bao sờn.

Lụa đậu ba An Ngãi,
Xoài tượng chín Hưng Long.
Anh về Bồ Địch, Giếng Vuông,
Chiếu che bốn vách còn buồn nỗi chi.

Lụa Phú Phong nên duyên nên nợ,
Nón Gò Găng khắp chợ mến thương.
Áo hồng, quần tía vấn vương,
Nghiêng nghiêng chiếc nón, gió sương quản gì.

Mây chiều quấn quýt hòn Dinh,
Nhớ Tăng tổng trấn hết tình cứu dân.
Non sông chưa sạch bụi trần,
Nắng mưa bao quản tấm thân quê người.
Tre tàn còn có măng tươi,
Gương xưa còn tỏ còn người noi gương.

Muốn ăn bánh đúc chợ Ân,
Lấy chồng An Thái cho gần đường đi.

Muốn về Hòa Đại, Hiệp Luông,
Sợ khe nước nóng, sợ truông Ba Gò.

Năm chục quan tiền
Xây vòng trái bưởi
Con heo bỏ cũi khiêng đi
Tấm lụa An Thái em bận cho mát
Lụa Kiểng Hàng em bận lót mồ hôi
Nón Phú Trung anh chạy đồi mồi
Gấm Nước Mặn chạy bông hoa cúc
Tiền thời cho chẵn một trăm
Bạc thời năm nén, vàng ròng mười đôi.
Lụa năm bảy gọn anh ơi!
Nhiễu thêm gọn nữa thì tôi mới về.

Nghênh ngang kìa ngọn Kim Sơn,
Tình chung đất nước, không sờn nắng mưa.

Nón ngựa Gò Găng
Bún song thần An Thái
Lụa đậu tư An Ngãi
Xoài tượng chín Hưng Long.
Mặc ai mơ táo, ước hồng,
Tình quê em giữ một lòng trước sau.

Núi Bà một dải xanh xanh,
Vọng Phu còn đó sao anh chẳng về?

Nước chảy xuôi con cá buôi lội ngược,
Nước chảy ngược con cá mược lội ngang.
Thuyền em đậu bến Lại Giang,
Sao thuyền anh lại ngược đàng Kim Sơn.
Hay anh đem dạ giận hờn,
Để cho em chịu cô đơn một mình.

Nước Lại Giang mênh mang mùa nắng,
Dòng sông Côn lênh láng mùa mưa,
Đã bao tháng đợi năm chờ,
Duyên em đục chịu, trong nhờ biết sao!

Nước mắt Phú Phong chảy qua Phú Lạc,
Đầu rơi còn tạc tiếng ông Mai.

Ôm đàn gảy khúc cầu hoàng,
Thiếp xin gõ nhịp để chàng lựa dây.
Bao giờ rừng An Lão hết cây,
Sông Lại Giang hết nước em đây mới hết tình.

Phương Mai có hang yến hang dơi,
Ì ầm sóng vỗ, rợp trời chim bay…

Ruộng An Nhơn mỗi sào ba tạ,
Lúa Tuy Phước trăm giạ một sào.

Tam Quan đất tốt trồng dừa,
Nam thanh nữ tú cho vừa ý anh.

Tam Quan ít mít nhiều dừa,
Nhiều cô gái đẹp mà chưa có chồng.

Tam Quan ngọt nước dừa xiêm,
Cha từ, mẹ bỏ vẫn tìm theo anh.

Thật như lời nói thủa xưa,
Nam thanh nữ tú đã vừa con ngươi.
Gặp nhau chưa nói đã cười,
Kìa là An Dũ thật nơi Lò Chè…

Thú rừng ngon thịt hai nơi,
Núi Bà thứ nhất, thứ thời Đầm Voi.

Thuốc An Lương hương thơm, khói nhẹ,
Chè Hòa Hội nước đậm mùi thơm.
Em về mùa vải chợ Gồm,
Gò Năng mua nón, phiên Chàm anh vô.

Tiếng đồn An Thái, Bình Khê
Nhiều tay võ sĩ có nghề tranh heo.

Tiếng đồn Bình Định tốt nhà,
Phú Yên tốt lúa, Khánh Hoà tốt trâu.

Trên non có nước
Gắng bước mà lên
Nước non còn nợ chớ quên
Lòng trung với nước, gan bền cùng non
Trời tây mây kéo hoàng hôn
Biển Đông thấp thoáng bóng dồn bình minh
Nghiên non mài sáng lung linh
Bút tuôn hàng nhạn chép tình nước non.

Trung quân vương, Bến Đá trở ra
Hiếu phụ mẫu, Bồ Đề trở lại.

Vọng Phu thuộc dãy núi Bà,
Tượng Sơn chất ngất gọi là hòn Ông.
Phải chi đây vợ, đó chồng,
Gánh tương tư đỡ nặng lòng nước non.

Xoài Đá Trắng, sắn Phương Mai
Nhất gái La Hai, nhì trai Đồng Cọ.

Xứ em có núi Xách Quần,
Lấy ai thì lấy em đừng lanh chanh.
Yêu anh thì giữ lấy anh,
Em đừng ăn tỏi chê hành là hôi.
Xách quần chạy ngược chạy xuôi,
Chạy mỏi cẳng rồi đứng lại bơ vơ.
Trên đầu mây kéo bạc phơ,
Dưới chân nước chảy lững lờ về đông.

Hy vọng, qua bài viết “Những câu ca dao tục ngữ nói về Bình Định” của Dr Khỏe bạn đã hiểu hơn về chủ đề này. Chúc bạn thành công.

3 3 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x