Bài thơ “Kể lai lịch” của Tú Xương

Kể lai lịch

Cũng võng cũng dù
Cũng hèo cũng quất
Ăn, cậu cũng “thời”
Ngủ, bà cũng “giấc”
Tháng rét quạt lông
Mùa hè bít tất.
Tráp tròn sơn đỏ, bà quyết theo trai;
Điếu ống xe dài, cậu đành lễ phật.
Tai gài ngọn bút, anh kia dòng tịch sĩ xuất thân;
Lưng giắt thẻ bài, chú nọ loại lính tuần được đất.
Hai cậu con đóng vai ấm tử, lối bếp bồi cậu cũng như nhau
Đôi đức bà lên mặt phu nhân, ngón đĩ thoã bà nào cũng nhất.
Nhất tắc mộ sư mô chi cực, nay chùa này mai chùa khác,
mở lòng từ tô tượng đúc chuông ;
Nhất tắc ham chài lái chi khu, lên mành nọ xuống mành kia,
che miệng thế đong dầu rót mật.
Thế mà
Bà vẫn nghênh ngang,
Cậu càng phong vận.
Ý hẳn cậu còn tuổi trẻ, tính hãy thơ ngây;
Quái thay bà đã về già, cũng còn lẩn thẩn…

Tác giả: Tú Xương