Bài thơ “Đám cưới” của Nguyễn Phong Việt

Lời bài thơ Đám cưới 1

Làm sao biết trong lòng người hạnh phúc
Khi cái nắm tay quan trọng nhất đời người có khi đã không được nắm thật chặt?

Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp tim
dẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắc
Một câu nói mang lại niềm vui cho người này
nhưng lại khiến một con người khác chết lặng
– Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?

Người đã đứng đó và đưa ra quyết định chỉ trong một phần ngàn giây
Để từ đây cuộc đời mình phải sống khác
Để từ đây mình không được quyền khổ đau dù chỉ trong ánh mắt
Để từ đây chỉ được phép yêu thương một con người duy nhất
Mặc trong lòng có muốn hay không?

Người có niềm tin vào cái nắm tay sẽ xoá hết bão giông
xem như mình được sinh ra lần nữa
học lại từng nụ cười yêu thương, từng cái ôm chia sẻ…
và tự hứa mình đã không còn mắc nợ
ngoài một người đứng trước mặt hôm nay?…

Ký ức của một con người có thể đã như một đám mây
Sẽ lãng quên như chưa hề gặp mặt
Sẽ vô tâm như khi gặp một người lạ không cần thiết
Sẽ hỏi chúng ta quen nhau à sao mình không được biết
Sẽ bật cười khi ai đó nhắc về một quãng đời đã chết
Nhớ để làm gì?

Mỗi bước chân lại mang người đi xa khỏi những gì cho là đắng cay
nhưng gần lại những gì mình mong ước
ít nhất trong giây phút này người nắm được bàn tay của một người khác
và gọi tên nó bằng định mệnh
với quãng đời sau cuối ngoài kia…

Không cần biết một ai đó câm lặng trong sương sớm hay trời khuya
Không cần biết một trái tim cũng biết đổ bóng nắng
Không cần biết một bàn tay đã cô đơn vĩnh viễn
Không cần biết những thanh âm cuối cùng của đời sống vừa vẫy tay tạm biệt
Trên đôi tai, trong ánh mắt… một con người!

Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơi
thứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọng
Đối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắt
khi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi…

Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đời
Có khi nào đã không được nắm thật chặt?

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Lời bài thơ Đám cưới 2

Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!

Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hoá ra chỉ là một con người
vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta…

Có một người trao cho ta chiếc chìa khoá mở cánh cửa một ngôi nhà
có một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thuỷ
có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ
– đừng yêu ai khác nữa được không?

Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
đừng cô đơn và đừng khóc mướt
dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?

Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp
một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống
mang chuỗi ngày dài thứ tha…

Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
mỗi ngày nhận về những giọt sương…

Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhung
có người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguội
có người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rối
có người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói
– đừng để ai khác chạm vào nữa được không?

Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhân
một cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phố
một chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đó
một quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vả
là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!

Ngày chúng ta sinh ra
phải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?

Tác giả: Nguyễn Phong Việt